Dân trí Để bắt đầu, hãy cùng ngược dòng thời gian trở lại ngày 24/10/2004, khi Arsenal bị đứt mạch 49 trận bất bại sau đại chiến với MU tại Old Trafford. Người hâm mộ đã được thưởng thức một trận đấu với nhiều cung bậc cảm xúc, máu lửa và cả những sai lầm…
…Ngay
cả khi vào đến đường hầm, va chạm vẫn xảy ra và người ta được nghe một giai thoại
thú vị: huấn luyện viên Sir Alex Ferguson của MU bị ném một chiếc pizza vào người.
Nhiều năm sau,“nghi phạm” được biết đến
là Cesc Fabregas, lúc đó chỉ mới 17 tuổi. Nhưng không một ai ở thời điểm đó biết
rằng, một ngôi sao lớn với một cá tính lớn, sắp sửa xuất hiện trên bầu trời
Premier League.
4
năm sau, chàng thanh niên trẻ ấy đã được Arsene Wenger trao cho chiếc băng đội
trưởng, trở thành người dẫn đầu các “Pháo thủ” bước ra từ đường hầm, cũng như
người dẫn dắt lối chơi và bảo vệ các đồng đội trên sân cỏ. Sau mùa giải 2003/04,
Arsenal không còn mạnh mẽ như trước, nhiều ngôi sao dứt áo ra đi trong đó có
huyền thoại Thierry Henry, Ashley Cole, Hleb hay Flamini.... còn Fabregas thì không vội vàng.
Nhận
được nhiều lời mời gọi, Fabregas vẫn phớt lờ tất cả, vẫn một mình gồng gánh niềm
tự hào ở Emirates bằng những cú chuyền sắc lẹm, những bước chạy miệt mài. Mùa
giải 2005-2006, các CĐV còn nhớ như in bàn thắng tuyệt đẹp F4 ghi vào lưới
Juventus ở bán kết Champions League, góp phần đưa “Pháo thủ” lần đầu tiên vào
chung kết sân chơi số 1 châu Âu dưới triều đại Wenger (tiếc rằng họ lại thua
Barcelona).
Có
ai còn nhớ đến hình ảnh này?
Mùa
giải 2006/07, anh có tên trong đội hình tiêu biểu của UEFA. Mùa giải 2009-2010
anh ghi 19 bàn thắng trong đó có 3 cú đúp. Để rồi hình ảnh người đội trưởng ôm
hôn logo Arsenal trên ngực áo mỗi lần ăn mừng bàn thắng đã khắc sâu vào trái
tim của các đổ động viên, như lời tuyên thệ tình yêu mãi mãi đối với “Pháo thủ”.
Người
viết bài này đã từng bật khóc khi chứng kiến cảnh Fabregas nén đau thực hiện quả
penalty gỡ hòa 2-2 cho Arsenal trong trận đấu với Barcelona năm 2010. Đó là thời
điểm mà những đồn đoán và cả những lời mời gọi Cesc trở lại mái nhà xưa Nou
Camp xuất hiện đầy đặc trên các mặt báo. Và một lần nữa, người đội trưởng một
mình đánh tan tất cả bằng một cú sút chất chứa tình yêu mãnh liệt với Arsneal.
Khoảnh khắc cả sân vận động Emirates như bùng nổ với tiếng hô vang “Fabregas,
Fabregas, Fabregas”, chàng trai mạnh mẽ ấy tập tễnh bước đi trong vòng tay của
đồng đội.
Nhưng ký ức càng đẹp, nỗi
đau lại càng sâu…
Cũng
mùa giải đó, Puyol chụp lên người Fabregas chiếc áo của Barcelona, báo hiệu cho
sự ra đi của F4. Anh đã mỉm cười, trong nụ cười ấy ẩn chứa cả một vẻ tự hào.
Trong giây phút đó, trong ánh mắt đó, không còn màu đỏ trắng “Pháo thủ”, không
còn tình yêu với những chiếc hôn lên logo nữa, chỉ còn lại một nỗi khát khao về
mái nhà xưa.
Giữa
tình yêu và nỗi nhớ, cuối cùng Fabregas cũng quyết định về chốn cũ. Sự ra đi của
anh để lại một lỗ hổng mênh mông nơi tuyến giữa “Pháo thủ”, để lại “người cha
già” Wenger với những giấc mơ dang dở. Bỏ lại sau lưng tất cả, F4 đã lựa chọn
con đường riêng của mình khiến người hâm mộ Arsenal tức giận. Họ đốt áo có tên
anh, xem anh như kẻ phản đội song ai biết được những cảm xúc nghẹn ngào trong
tim người đàn ông ấy.
… và “ai” đã quên?
Fabregas
của ngày hôm nay đã không còn là thủ quân của Arsenal, mà là đối thủ phía bên
kia chiến tuyến. Lượt đi mùa giải này, anh có một pha phát bóng không thể lạnh
lùng hơn, để Diego Costa kết liễu “Pháo thủ”.
Trong
ngày đầu gặp lại đội bóng cũ, Fabregas chỉ đơn giản làm điều cần làm: đánh bại
đối phương - như cái cách mà anh thể hiện trong màu áo Arsenal thủa nào. Nhưng
nó lạnh lùng đến nỗi, những cổ động viên chợt nhận ra rằng, người phát đường
bóng đó đơn giản là một cầu thủ Chelsea, chứ không còn là người đội trưởng năm
nào của họ nữa.
Ngày
mai, Fabregas sẽ trở lại mái nhà xưa Emirates. Người ta vẫn không biết liệu có chút
dao động nào trong tim người đàn ông ấy, khi tấm băng rôn in hình của anh vẫn
được đặt trước cổng “Pháo đài”. Trong cuộc đời ai rồi cũng đứng trước một vài
ngã rẻ, chỉ tiếc rằng ở ngã rẽ của mình, Fabregas đã chọn con đường rời xa “Pháo thủ” .
Quả
thật, tình yêu có thể vĩnh cữu, nhưng cũng có thể là hư không chỉ sau một
quãng thời gian ngắn ngủi.