Thỉnh thoảng vẫn thấy rộ lên tranh luận rằng giá vé xem show ở Việt  Nam đắt hay rẻ. Theo tôi, để nói được chuyện đắt rẻ (trong tương quan  giữa thị trường Việt Nam và thị trường khu vực, thế giới), chúng ta cần  có những phân tích dựa trên những trải nghiệm thực tế để mọi ý kiến  tranh luận không trở thành vô bổ và quan trọng là để cho khán giả hiểu  được rằng những gì họ bỏ ra có "đáng đồng tiền bát gạo" hay không.
Cứ vào www.ticketsnow.com thì biết!

Hồ Ngọc Hà Live Concert 2011
 
Đầu tiên, chúng ta (một số ít) đã từng có may  mắn được đi ra nước ngoài xem những show diễn nổi tiếng thế giới thường  có xu hướng so sánh trực diện về giá vé giữa hai thị trường. Giá vé xem  một show ca nhạc ở ta hiện nay thường dao động trong khoảng từ 5 trăm  ngàn đến 2 triệu đồng. Như vậy, bình quân là khoảng 1 triệu, tương đương  với gần 50USD/vé. Trong khi đó, ở nước ngoài, để mua được vé ở mức thấp  nhất (không dưới 50USD) của các show (chủ yếu là nhạc kịch) hàng ngày  như Cirque Du Solei, Broadway hoặc West End, bạn phải xếp hàng rất dài  (gần như trong tuyệt vọng) thì may ra mới mua được. Với giá vé đó, bạn  chỉ nhìn thấy được một phần của sân khấu do vị trí không thể xấu hơn. Và  đấy mới chỉ là vé xem nhạc kịch và kịch.
Tiếp đến là vé xem live  concert, hay chúng ta vẫn có thói quen gọi là show ca nhạc (cần lưu ý  live concert khác, nếu không nói là rất khác, với các festival âm nhạc  kéo dài hàng tuần, thu hút tới hàng trăm nghìn lượt người với giá vé rẻ  gần như cho không của các nhà tổ chức sự kiện). Để đỡ mất thời gian  tranh luận, bạn có thể tham khảo giá vé của các show "khủng" lẫn show  bình thường (của các nghệ sĩ mới nổi, các festival âm nhạc) tại địa chỉ  này: www.ticketsnow.com. Ở đó, bạn sẽ thấy gần như không có mức giá  50USD cho những show ca nhạc.
Vậy thì giá vé 2 triệu đồng (mức  cao nhất) ở ta là đắt hay rẻ? Nếu so sánh theo trục ngang các thông số  về: đẳng cấp nghệ sĩ, cách thức tổ chức, sự đầu tư cho một show diễn…  thì tôi nghĩ khán giả đã có được câu trả lời. Với một show diễn có tới 4  hoặc 5 nghệ sĩ hàng đầu, được tổ chức công phu cẩn trọng bởi những nhà  sản xuất uy tín mà giá vé chỉ trung bình 50USD thì "đắt" hay "rẻ" khán  giả chắc chắn đã thấy rõ.
Cần nói thêm sở dĩ có chuyện phải phân  phối vé qua hệ thống đại lý thay vì phân phối trực tiếp là vì những lý  do sau: Việc phân phối vé cũng cần có chuyên môn riêng, không đơn giản  cứ cầm vé đi bán mà được. Các đại lý bán vé (ở Việt Nam) thường có nguồn  người xem dồi dào do họ có một nguồn cung data – thông tin cá nhân  khách hàng rất lớn mà họ mua được từ những "chợ đen" chuyên bán các  thông tin này. Đa phần các đại lý nhận bán vé và lấy phần trăm hoa hồng,  rồi sau đó phân phối lại cho các kênh mà họ có, rồi từ các kênh này  (bao gồm cả phe vé), nên giá vé nhiều lúc bị đẩy lên (tùy theo độ "hot"  của chương trình) và điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của nhà sản xuất.  Tuy vậy, nhìn trên toàn cục, việc bán vé qua đại lý là một việc làm văn  minh, thay vì để nhà sản xuất đứng ra ôm đồm như trước đây. Bởi số tiền  thu được (tùy theo sự thương lượng với đại lý thường rơi vào khoảng 20%  tiền hoa hồng trên một đầu vé) sẽ là một khoản đảm bảo cho nhà sản xuất  trong việc thu hồi lại vốn đầu tư. 
Ăn thua là ở chất lượng
Gần đây, sau sự bão hòa của các show ca nhạc có hiệu  ứng minh họa (quen gọi là ca nhạc tạp kỹ), nhiều nhà sản xuất đang tận  dụng tối đa khái niệm “một show diễn âm nhạc đích thực” để lập lờ giữa  một show đề cao sự tối giản và một show đơn giản đến sơ sài: không biên  tập âm nhạc; âm thanh, ánh sáng ở mức trung bình; hòa âm phối khí không  hề được đầu tư làm mới mà chép lại y chang bản cũ; nghệ sĩ sắp hàng ra  hát vài bài rồi đi vào… Trong trường hợp này, giá vé là 5USD hay 50USD,  khán giả có lẽ cũng đã có câu trả lời cho mình là “đắt” hay “rẻ”.
Bên cạnh đó, việc bội thực cơ hội được tiếp xúc với  sao (đặc biệt là sao thị trường) thông qua sự nở rộ của các chương  trình truyền hình trực tiếp cũng như hàng loạt event được tổ chức miễn  phí cũng được coi là nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng các show ca  nhạc đìu hiu, khán giả “lười” trả tiền để thưởng thức nghệ thuật. Nhận  định này theo tôi chỉ đúng phần nào. Quan trọng là nhiều người (có lẽ cả  một thế hệ) ít có thói quen ra ngoài thưởng thức văn hóa. Tuy nhiên cần  nói rằng, truyền hình, và các sự kiện của các nhãn hàng đều có sứ mệnh  riêng của họ. Chúng ta không thể lấy đó ra làm lý do. Cũng cần nhìn vào  những show diễn cháy vé trong thời gian gần đây như một lý giải rõ ràng  rằng các nhà sản xuất chương trình cần có những hoạch định của riêng  mình để tìm ra được đúng điều mà khán giả cần. Để từ đó tạo ra được  nguồn cung phù hợp cho thị trường, thay vì tìm những lý do đại loại như  “giá mà không có ruồi thì chúng ta sẽ tạo ra được những tác phẩm bất hủ”  như trong truyện trào phúng của Azit Nexin. 
Cuối cùng, để xác  định giá vé “đắt” hay “rẻ” còn phụ thuộc vào mặt bằng kinh tế (thu nhập  bình quân trên đầu người), độ lớn của từng thị trường... Ngay cả ở Mỹ,  Anh, hay Pháp có những người (thực ra là rất nhiều) sống gần nửa cuộc  đời nhưng chưa bao giờ đi xem Cirque Du Solei, West End hay Broadway. Vì  đối với họ, việc bỏ ra số tiền lớn để thưởng thức văn hóa nghệ thuật là  một điều gì đó quá xa xỉ. Rồi khi hỏi họ xem gì thì họ sẽ trả lời là ở  nhà xem truyền hình, hoặc chờ ngày bảo tàng hay các gallery nghệ thuật  mở cửa miễn phí để cập nhật văn hóa cho riêng mình.
Nhưng cũng có rất nhiều đối tượng có thể thường xuyên  bỏ ra nhiều tiền để thưởng thức nghệ thuật. Họ thậm chí trả rất nhiều  tiền để sở hữu các sản phẩm mang nhiều giá trị văn hóa tinh thần (từ  những bộ sưu tập đồ gốm, đồ bạc, tranh, bảo tàng, đóng góp tài chính duy  trì các nhà hát opera...) để có thể duy trì lại cho đời sau, chứ không  chỉ dừng lại ở việc… mua vé xem ca nhạc.
Bằng Kiều In Concert 2012
 
 
Một cách công bằng nhất, từ góc độ một người...  không quá thường xuyên bỏ tiền ra đi xem ca nhạc (lý do chính vì không  có thời gian) như tôi thì giá vé xem ca nhạc (những chương trình tử tế,  của những nhà sản xuất tử tế) ở Việt Nam không phải là cao. Chúng ta  đang may mắn ở trong một thị trường đang trên đà phát triển, với nhiều  nghệ sĩ chất lượng xuất hiện từ các chương trình truyền hình âm nhạc  thực tế miễn phí, có tâm huyết với nghề (xin đừng nhìn vào việc họ chạy  show nhiều để đánh giá sai về chất lượng nghệ thuật họ có thể mang tới).  Chỉ cần có những nhà sản xuất đủ uy tín, chắc chắn các nghệ sĩ cũng sẽ  nghiêm túc với công việc họ được trả tiền để làm. Điều quan trọng quyết  định việc “đắt” hay “rẻ” chắc chắn không nằm ở giá vé mà ở chính chất  lượng của chương trình. Ai đó đã nói nếu hay thì bao nhiêu cũng là “rẻ”,  còn nếu dở thì có bán rẻ, hay cho không cũng là “đắt”. Chưa kể đã dở  lại còn được bán với giá trung bình là 50USD thì quá đắt, cho dù với cả  những khán giả có điều kiện, chứ chưa kể những khán giả trung bình và  nghèo - đối tượng vẫn luôn phải chắt bóp để hi vọng có được cơ hội  thưởng thức tài năng của những nghệ sĩ mà mình yêu quý trên sân khấu ca  nhạc.