![]() |
|
Tha thứ (18/03/2011)Một ngày sau tuần trăng mật trở về, Linh - Dũng tròn mắt khi thấy bà Hoa, mẹ Dũng, đang bế trên tay một đứa bé đỏ hỏn khóc ngằn ngặt.
![]() Nhìn thấy hai con với vẻ tò mò, bà chủ động “chặn họng”: “Không có gì đâu, mẹ trông hộ bà bạn đứa cháu nội. Bà ấy có việc đi khỏi Hà Nội mấy ngày”.
Không hiểu đó là bạn nào vì bà Hoa chỉ có mấy bà hàng xóm là thân thiết. Tuy nhiên, cả hai không hỏi gì thêm. Dũng lên tầng nằm nghỉ và xem tivi, còn Linh đi tắm. Trong lúc đó, Linh nghe tiếng mẹ chồng gọi Dũng, giọng không giấu được thái độ “bất ổn”: “Anh Dũng, anh ra đây tôi có chuyện muốn nói”.
Linh cảm giác có chuyện chẳng lành và vội vã tắm táp qua loa. Ra khỏi phòng, chị bất ngờ khi thấy chồng đang cúi đầu trước mặt mẹ, mắt đỏ hoe ngồi im bất động. Cất tiếng hỏi, anh Dũng bật dậy bỏ lên trên tầng không nói câu gì.
Mẹ chồng Linh bỗng khóc òa, kéo tay chị ngồi xuống và nói: “Con hãy hứa với mẹ là con phải thật bình tĩnh để nghe mẹ nói một chuyện có liên quan đến hạnh phúc của các con”.
Nhận được cái gật đầu của Linh, bà bắt đầu kể. Hóa ra, ngay sau hôm vợ chồng chị đi nghỉ tuần trăng mật thì ở nhà, có người đã mang đứa bé này đến đặt trước cổng từ sáng sớm. Khi mở cửa ra, bà Hoa hoảng hốt nhìn thằng bé đỏ hỏn nằm gọn trong tã, bên tay trái cháu bé có kẹp một mẩu giấy ngắn với nội dung như sau:
“Thưa bác,
Cháu không còn cách nào khác là mang thằng bé đến cho bác. Cháu biết là chỉ có bác mới cưu mang được thằng bé. Chỉ có bác mới đem đến cho nó một tương lai tốt đẹp.
Cháu và anh Dũng đã có một thời gian yêu nhau. Khi anh Dũng phát hiện ra cháu là một con nghiện, anh kiên quyết bắt cháu đi cai nhưng cháu không nghe. Sau vài lần cãi nhau, chúng cháu đã chia tay.
Giờ đây khi con cháu ra đời, cháu mới hiểu rằng nó thật bất hạnh khi có một người mẹ như cháu.
Chính vì vậy, cháu tự nguyện đi cai nghiện. Nếu cháu hoàn lương trở về, cháu sẽ xin được đến thăm con. Còn nếu cháu không từ bỏ được ma túy, cháu sẽ vĩnh viễn ra đi.
Cháu xin bác hãy yêu thương thằng bé, thằng bé là cháu nội bác, là con trai anh Dũng. Xin bác tha thứ cho cháu”.
Đọc xong bức thư, Linh bàng hoàng. Tuy nhiên, chị kịp trấn tĩnh ngay khi một ý nghĩ lóe lên: biết đâu đó chỉ là sự lừa đảo, có khi nào đứa bé không phải con của chồng mình? Cô gái đó có thể quan hệ với người khác nhưng đổ vấy cho anh Dũng. Vì thế, cả gia đình quyết định đưa bé đi xét nghiệm ADN. Thêm một lần hi vọng, gia đình Linh mong đợi mọi chuyện sẽ thay đổi.
Kết quả phân tích ADN không như mong muốn, đứa trẻ đúng là con riêng của chồng cô . Linh trở nên suy sụp, bao nhiêu mơ mộng của đôi uyên ương mới cưới tan vỡ trong nháy mắt…
Ôm con dâu khóc, bà Hoa an ủi: “Thằng Dũng nó có lỗi với con. Tuy nó là con trai mẹ nhưng trong chuyện này mẹ sẽ luôn đứng về phía con. Con muốn giải quyết thế nào mẹ cũng đồng ý. Chuyện gì rồi cũng có lối thoát con ạ”…
Nghe những lời đó, Linh càng nức nở, nỗi đau xé lòng. Thằng bé đang ngủ dưới nhà bỗng khóc ré lên, xé tan bầu không khí nặng nề. Hai người phụ nữ cùng chạy xuống thì thấy Dũng đang loay hoay đưa bình sữa vào miệng con.
Nhìn cảnh “gà trống nuôi con”, Linh vừa thương vừa giận. Nuốt nước mắt vào trong, cô vỗ về đứa trẻ.
Dù giận chồng, Linh không hề ghét bỏ đứa bé, nhất là khi nó quơ tay tìm bầu sữa mẹ. Chứng kiến cảnh Linh, với tấm lòng nhân hậu khi đón nhận đứa con riêng của chồng, bà Hoa cảm động vô cùng. Còn Dũng, với những lỗi lầm khó gột rửa trong quá khứ, anh chỉ biết xin vợ tha thứ.
|
|
TRƯỜNG CAO ĐẲNG CÔNG NGHIỆP VÀ XÂY DỰNG |